Đã khá lâu rồi chúng tôi không gặp nhau. Âu cũng là lẽ bình thường, bởi khi chia tay nhau con người ta còn đối xử còn tệ hơn cả người dưng. Nhưng rồi, chúng tôi lại chạm mặt nhau, không phải tình cờ.
Anh nhắn tin bảo rằng, ít hôm nữa được nghỉ 4 ngày, anh về quê. Tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ chúc anh về quê vui vẻ. Anh giật mình bảo rằng sao chúc sớm vậy, một tuần nữa anh mới về mà. Tôi cười nhẹ bảo chúc trước vậy, sau đó tôi không trả lời tin nhắn nữa.
Rồi ngày anh về cũng tới, anh lại nhắn tin hỏi có gửi về nhà gì không. Chúng tôi nhà vốn cũng gần, ngày còn yêu mỗi lần anh về quê tôi lại tranh thủ gửi quà về cho cô em gái 8 tuổi của mình. Giờ anh về tôi lại gửi, chắc anh cũng lấy đó làm cớ để gặp nhau.
Mẹ tôi gọi điện bảo gửi báo về cho mẹ đọc với, đơn giản là vì mẹ muốn đọc những bài báo tôi viết. Tôi cầm quyển tạp chí có đăng bài phóng sự của mình cho vào túi, nhưng rồi lại nhắc mình nên mua quà cho bố và em gái. Tôi mua chiếc áo sơ mi cỡ to nhất tặng bố cùng bánh kẹo cho em gái nhỏ, sau đó gói lại để chờ anh sang để gửi.
![]() |
Tôi biết mình vẫn còn yêu anh và đoán rằng anh cũng đang khóc - những giọt nước mắt muộn màng cho tình cũ |
Tôi là người gửi đồ nhờ anh mang về hộ nhưng lại để anh sang lấy. Đây cũng là một nếp nghĩ mà ngày còn yêu tôi vẫn thường thế. Anh sang thăm tôi, còn tôi thì sợ xe buýt nên chẳng mấy khi sang thăm anh. Vậy là hôm nay, người cũ, cảnh cũ lại tái diễn.
Và rồi trước mặt tôi là anh, tất cả mọi thứ vẫn thế. Vẫn ánh mắt trìu mến, giọng nói ấm áp nhưng người anh gầy hơn rất nhiều. Gầy hơn cả những ngày anh đội nắng thao trường. Chắc anh suy nghĩ nhiều quá, tôi thầm nghĩ. Nhưng sự thật là giữa chúng tôi là cả một vùng khoảng cách không đo đếm được.
Cuộc gặp mặt chưa nổi hai phút. Tôi chỉ đến và đưa túi đồ cho anh bảo nhờ anh mang về hộ. Còn anh chỉ hỏi tôi đã ăn cơm chưa, anh đưa em đi ăn cơm nhé. Hình như anh đang nghĩ về một cơ hội nhưng tôi đã gạt phăng điều đó, tôi bảo anh về đi.
Tay anh cuống lên, chiếc xe máy loạng choạng. Anh bất ngờ quá trước câu trả lời của tôi, và nét mặt lạnh băng của người mà từng yêu anh tha thiết. Anh quay xe về ngay, như chạy trốn. Còn tôi chân bước vội vào kí túc xá, không ngoảnh đầu nhìn lại anh đang như thế nào. Cuộc gặp mặt chớp nhoáng đầy đau khổ.
Tôi bước về mà nước mắt trào. Tôi biết mình vẫn còn yêu anh và đoán rằng anh cũng đang khóc - những giọt nước mắt muộn màng cho tình cũ. Mối tình ba năm tuổi học trò thơ mộng mà giờ đã hoàn toàn kết thúc. Đôi lúc tôi không dám tin vào những gì đã xảy ra, nhưng rồi giật mình tỉnh lại vì tất cả chỉ là quá khứ.
Cả tôi và anh đang trốn chạy, đang không dám tin vào sự thật nhưng nếu quay lại bên nhau thì không thể. Giọt nước tràn ly, gương vỡ thì không thể lành. Chỉ mong sao chúc người cũ tìm được người mới tốt hơn.