iOne – Trang giải trí dành cho giới trẻ
  • News
  • Stars
  • Style
  • Movies - Muzik
  • Horoscopes
  • Funland
  • Girls - Boys
  • Video
  • Photos
KPOP KPOP
Love Haha Omg
  • Home

  • News

    Vietnam

    World

    Lifestyle

    Sports

  • Stars

    Vbiz

    Asia

    US-UK

  • Style

    Fashion

    Star Style

    Contest

    Beauty

  • Movies - Muzik

    Movies

    MV-Trailer

    Muzik

  • Horoscopes

    Daily

    Tarot

    Horo+

    Tests

  • Funland

    Quiz

    Fun Stuff

    FunVid

  • Girls - Boys

    Dating

    How-to

    Góc để chill

  • Video

    Lifestyle

    MV - Trailer

    Style

    Sports

  • Photos

  • Contact us

    Liên hệ tòa soạn

    Đóng góp ý kiến

Connect

Trending
  • Copy link thành công
  • News
  • Girls - Boys
Thứ ba, 8/5/2012, 00:01 (GMT+7)

Tại sao những người ta yêu quý lại làm tổn thương ta?

BFF là gì mà tôi tìm hoài không thấy, hoặc ảo tưởng tự nhận tìm thấy rồi, để thất vọng khi họ chẳng coi mình là gì cả.

Tôi sẽ không đâm đầu đi hi vọng có BFF một cách vớ vẩn

Mệt mỏi vì sống chung với mấy người bạn thân

Đã mất đồ lại còn bị bạn bè xa lánh

Hồi trước tôi chỉ là con nhỏ ngu ngu ngơ ngơ, bước qua từng ngày một cách vô thức. Và từ khi biết nghĩa của ba chữ BFF - Best Friend Forever, tôi mới bắt đầu có mục tiêu cho đời - kiếm một người bạn thật thân, thật tốt cùng chia sẻ mọi chuyện với mình. Đi đâu, gặp ai, cứ có dịp là tôi lại khoe nó, rằng tôi quyết tâm tìm được. Bao nhiêu người bảo tôi ngây thơ quá, làm gì có chuyện mãi mãi. Tôi cũng ừ, tôi biết bản thân mơ mộng, nhưng nó vẫn có khả năng hơn tình yêu đi?

Tôi tự nhận mình là một Bạch Dương điển hình - nhiệt tình và sốt sắng với tất cả những người bạn của tôi. Tôi vô tâm trong đầu chỉ toàn nghĩ đến bản thân. Bạn có buồn phiền, mà không nói ra tôi sẽ chẳng hay. Nhưng mà, khi tôi biết rồi, tôi không thể làm quá nhiều hay làm tất cả khả năng vốn có. Tôi chỉ có thể tìm cách giải quyết, bày ra đủ trò thôi.

Một lần nữa, tôi tự khẳng định mình là một đứa bạn chân thành. Bạn tôi có một đứa rất mít ướt, hay bị bắt nạt. Lần nào cũng là tôi dỗ nó, bảo vệ nó. Nó đau bệnh là tôi kéo đi phòng y tế, xin dầu cho nó bôi, nó khóc cũng tôi lật đật tìm khăn giấy. Hay một đứa khác, học cũng giỏi, nó lỡ làm bài ẩu chỉ được 2 điểm. Tôi xin cô cho nó gỡ, nhưng cô chỉ vì hơn 2/3 lớp dưới điểm trung bình mà cho làm lại. Dù sao thì, tôi cũng có tình có nghĩa chứ? Chơi game, đi làm nhiệm vụ nhóm, một bà chị chưa kịp về, tôi xin những người khác chờ, cũng đăng kí nhặt phần thưởng của nhiệm vụ đó dùm chỉ. Và rất nhiều việc khác tôi làm chỉ vì hai chữ TÌNH BẠN.

Tôi ích kỉ, tôi tự cao, chỉ bằng tất cả những điều tôi nói ở trên cũng đủ nhận ra rồi nhỉ? Cho nên, tôi muốn, đã bỏ ra rồi thì phải được nhận lại, và biết tôi nhận được gì không? Có đôi lúc là quãng thời gian hạnh phúc, tôi cảm thấy có người quý mến tôi. Mỗi khi không có gì làm, tôi lại nghĩ về lúc đó, tự cười một mình. Nhớ lại mãi, để có ngày tôi nhận ra, tôi coi họ là người quan trọng, đặc biệt trong tôi, và họ coi tôi như những người bạn BÌNH THƯỜNG khác. Tôi không muốn, tôi không cần đứng nhất trong họ. Nhưng khi ta quý một người, luôn hi vọng sẽ có địa vị trong họ đi?

ff-118055-1371141224_500x0.jpg

Giờ đây, tôi sợ rồi, bao nhiêu lần tôi cố gắng chỉ để tìm cho mình một người bạn THÂN
Ảnh minh họa: Internet.

Từ đó, tôi bắt đầu lưu ý... Lần nào cũng là tôi rủ họ chơi, không đồng ý tôi năn nỉ thật lâu. Là tôi rủ họ ở lại khi về, hay rủ onl thêm khi họ muốn out game/ yahoo. Và họ, có dịp thì kêu đến tôi, chỉ một tiếng không nấn ná thêm. Tạm biệt à, chỉ một dòng: G9 hay bb. Nhìn càng rõ, tôi càng đau. Dần dần, tôi sợ, tôi rút mình khỏi ảo tưởng kia, từ bỏ hi vọng tìm BFF cho mình.

Vậy mà, chẳng biết tại sao, tôi nhớ đến một người. Một người tôi từng thích, cái thích ngây ngô của một con nhóc chỉ 10 tuổi. Đó là người bạn đầu tiên tôi quen trong thế giới ảo, nó đã cho tôi thật nhiều thật nhiều niềm vui. Bạn đầu tiên, có lẽ là một trong những lý do tôi muốn tìm lại nó trong vô vàn những người tôi cũng đã quen và cười thật nhiều. Thời gian qua bốn năm, tôi nghĩ nó cũng đổi nick yahoo rồi, tôi cố lục tìm những mẩu thoại cũ xem có hay không. Chỉ là quá lâu, mất hết rồi. Tôi đành add nick cũ của nó, hi vọng mình may mắn đi. Trời cũng chẳng biết phải thương tôi hay không, 1-2 ngày sau tôi nhận được tin off hỏi ai vậy. Tôi mừng như điên, và nó cho tôi cái nick mới- điều hiển nhiên. Tôi bỏ cái quyết định vớ vẩn là không tìm BFF nữa, tôi thật tình muốn làm một người bạn thật tốt thật tốt với nó. Cứ thấy là tôi đem dũng cảm của mình ra kêu nó, chẳng sợ có làm phiền nó hay không. Có một lần, nó bảo tôi, đừng nói nữa, là giận hay là thấy tôi phiền phức? Tôi tắt điện thoại, nhưng lại vào xem ngay nó có nói gì không. Cái điện thoại vẫn lặng im trong tay, không hề rung. Lúc đó, tôi không cảm thấy buồn nhiều. Mọi sự tập trung đều được đặt vào lòng bàn tay phải đang nhức nhối. Nước mắt lại rơi.

Vậy mà, sau đó, tôi vẫn mặt dày pm, nó chỉ trả lời: ừ, out nhé. Tôi lại muốn khóc. Những ngày tới, tôi không kêu nữa, tôi chỉ muốn nhìn xem nó có nhớ đến đứa này hay không, chỉ nhận được sự thất vọng. Và khi nó treo stt bảo không ai cần nó, nó cũng không cần ai, tôi thực sự sụp đổ. Nó lơ đi tôi, mặc dù trước đó, tôi nói với nó, nó là người quan trọng nhất với tôi.

Đêm đó, tôi lại một lần nữa, quyết định từ bỏ mục tiêu, lại một lần nữa ngồi run rẩy trước màn hình vi tính, lại một lần nữa co người, nhỏ tiếng nức nở trong căn phòng.

Giờ đây, tôi sợ rồi, bao nhiêu lần tôi cố gắng chỉ để tìm cho mình một người bạn THÂN, tôi cứ đánh cược niềm tin của mình, hi vọng chỉ một lần thắng mà không có. Một lần, số báo tôi theo dõi có nói về những triệu chứng của bệnh trầm cảm. Tôi nhận ra, mỗi lần tôi buồn đều như thế. Gần đây số lần rất nhiều. Niềm tin, hi vọng mất rồi, tôi không cần đánh cược cả tinh thần của mình để cuối cùng thành một con bệnh.

Tôi từng thấy, có người hỏi: vì sao những người ta yêu quý lại tổn thương ta vì những chuyện không đâu? Tôi biết câu trả lời, chỉ là vì ta đã yêu quý họ, nên mới vì những chuyện không đâu mà tổn thương.

Và tôi biết một điều nữa, nó hay nhìn đến trang iOne này, chỉ là đọc được dòng này, nó có biết là tôi? Mặc kệ, đó cũng chỉ là ngọn lửa yếu ớt cuối cùng nhen nhóm trong tôi, tôi chỉ muốn thoải mái hơn khi viết ra bài này.

Undefined Ari

Back Save
Share Copy link thành công
Báo tin, gửi bài, tâm sự với iOne tại đây
×
ione.vnexpress.net Chuyên trang của VnExpress Số giấy phép: 72/GP-CBC, Bộ Thông tin và Truyền thông, ngày 22/9/2021
vnexpress.net ngoisao.vnexpress.net

© Copyright 2019, All rights reserved

® VnExpress giữ bản quyền nội dung trên website này

Liên hệ toà soạn