Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân tại huyện nhỏ miền núi của tỉnh Thanh Hoá, quê hương tôi được nhắc đến nhiều trong lịch sử về cuộc đấu tranh chống giặc ngoại xâm và truyền thống tiếp bước cha ông trong việc xây dựng đất nước.
Bươn chải ở làng quê với những vụ lúa, vụ lạc năm được năm mất khiến cuộc sống có thay đổi, nhưng nhìn đi nhìn lại thì cũng không khá lên được bao nhiêu. Với hy vọng đổi đời từ bàn tay trắng, gia đình tôi quyết định vào nam lập nghiệp và điểm đến đó là Đăk Lăk - vùng đất màu mỡ đầy tiềm năng ở Tây Nguyên.
Ra đi trong sự chia ly đầy nghẹn ngào của người thân trong gia đình, chòm xóm láng giềng, gia đình tôi đặt chân đến mảnh đất xứ người, xa lạ và đầy những thử thách phía trước. Cuộc sống mới bắt đầu, bố mẹ tôi với chiếc xe đạp cũ rích đi làm thuê cách nhà gần hai mươi cây số, còn hai chị em tôi sau những buổi đi học thì về căn nhà nhỏ bằng gỗ len lỏi trong vườn cà phê hoang vắng, ít người qua lại.
Tôi nhớ một kỷ̉ niệm cười ra nước mắt của hai chị em tôi lúc đó và sau này sẽ còn nhớ mãi. Chị em tôi đi học thường thì chị gái tôi về trước để nấu cơm rồi ăn trước, đến khi tôi đi học về thì chị quên đậy vung nên đã để cho con Milu nhà tôi ăn hết cơm, tôi phải nhịn đói cả buổi chiều. Tối bố mẹ đi làm về thấy hai chị em đang ôm nhau ngủ ngoài hiên nhà lúc nào không biết.
![]() |
Ước mơ trở thành chiến sĩ công an luôn cháy bỏng trong tôi. Ảnh minh họa: Hoàng Hà. |
Ước mơ của tôi dần được hé lộ khi bố tôi với sự nỗ lực của mình đã được làm trưởng công an xã. Niềm đam mê lớn lên từng ngày khi những công việc thường ngày của một người công an luôn được tôi quan tâm và biết đến.
Mới hơn mười tuổi nhưng trong tôi có một sự đam mê mãnh liệt, cứ có sự việc mà bố phải đi gấp là trong lòng tôi như đang có một sự thúc giục lớn, thôi thúc tôi lớn nhanh thật nhanh, như thể một người sinh ra chỉ để cống hiến cho xã hội vậy.
Ước mơ dâng lên đỉnh điểm sau khi xã tôi có hai chiến sĩ công an huyện về nằm vùng, cùng ăn ở và làm việc tại nhà. Với bản tính tò mò của một đứa trẻ và niềm đam mê mãnh liệt với các chú mang bộ quân phục màu xanh lá, tôi khao khát muốn khoác lên mình bộ quân phục đó.
Nhưng nhà tôi lúc đó không cho phép tôi có bộ quân phục đó, tôi quyết định tạo cho mình một bộ. Thấy chiếc áo khoác của mình có hình dáng và kết cấu khá giống với quân phục người công an hay mặc, tôi quyết dùng nó vào việc xây dựng một nền móng của ước mơ.
Khi được cho một bộ quân hàm và cầu vai của các chú, tôi xem xét kỹ lưỡng và may chúng vào áo giống y như bộ quân phục chính hiệu. Mỗi lần đi học về tôi lại mang ra mặc và ngắm đi ngắm lại trước gương. Trong lòng luôn phấn đấu nếu ra đường mà giúp đỡ được người khác, hoặc làm một việc tốt thì tôi sẽ quyết định tăng hàm cho mình bằng việc tăng một cấp tương ứng, giống y như trong quy trình tăng bậc hàm của công an.
Hễ những lúc có vụ án chết người hoặc mất trộm gì trong địa bàn, tôi luôn có mặt bằng bất cứ phương tiện gì và luôn mắt để ý đến hiện trường như là một chiến sĩ điều tra thực thụ vậy. Một sở thích của tôi là đọc truyện trinh thám Conan, mỗi khi đọc tôi luôn muốn thử sức để đoán các hung thủ và thỉnh thoảng cũng đã thành công. Điều đó cũng giúp tôi vững tin vào con đường mình đang kỳ vọng.
Bước vào lớp 12, những ngày cuối năm cũng là những ngày hồi hộp nhất với tôi, bởi lẽ ngôi trường mà tôi chọn thi là ĐH cảnh sát nhân dân. Đây là một sự thử thách rất khó khăn, có thể nói là khó khăn nhất mà tôi sẽ phải đối mặt, vì các kỳ thi từ trước tới giờ tôi luôn vượt qua một cách đầy quả cảm. Những ngày đi thi cũng là những ngày đáng nhớ khi bố đưa tôi đi.
Nhưng tôi đã thầm trách bản thân vì không thực hiện được ước mơ của mình. Ngay cả nguyện vọng vào trung cấp cảnh sát cũng thực sự khó khăn đối với tôi. Tuy điểm tôi tương đối khá nhưng không có được ưu thế như những thí sinh là con em trong ngành. Vậy nên cho dù hơn tới gấp đôi điểm của các thí sinh đó nhưng tôi vẫn bị thất thế.
Một tháng sau đó, tôi ở nhà với vẻ mặt sầu muộn hoặc là cau cáu. Nhiều lúc tôi bật khóc một mình vì lý do rất đơn giản: khi cảm thấy buồn, khi nhìn thấy những người thấp điểm hơn mình đi học, xã hội còn thiếu công bằng nhiều quá. Tôi tự hứa với bản thân sẵn sàng hy sinh vì sự bình yên cho nhân dân nếu tôi được là một chiến sĩ công an, nhưng điều đó thật khó.
Không chịu dừng ở đó, tôi đã gạt nước mắt sang một bên để đi sang một ngã rẽ khác. Tôi đã quyết định nộp nguyện vọng 2 và ít lâu sau tôi đã nhập học với ngành quan hệ quốc tế trong một trường đại học ở Đà Nẵng. Nhưng trong tôi luôn hy vọng sau này sẽ được làm trong một cơ quan trực thuộc của Bộ Công an. Để được như vậy tôi luôn cố gắng học tập và rèn luyện hàng ngày, mong chờ được mặc bộ quân phục của các chiến sĩ công an nhân dân chứ không còn là bộ đồ tự chế như ngày xưa nữa.
Tôi học ngành khác không phải là vì tôi hết đam mê mà thực ra trong lòng tôi đang nung nấu về một ngày trong tương lai khi giấc mơ kia sẽ trở thành hiện thực. Tôi muốn chứng minh cho mọi người biết kiên trì và quyết tâm thì sẽ đạt được những gì mình muốn, chứ không phải là chán nản và bỏ cuộc thì sẽ trở thành một kẻ thất bại. Thất bại trước bản thân mình thì sẽ không bao giờ chiến thắng được trong tương lai.
Nguyễn Thành Đạt
Từ ngày 15/5 đến 15/8, các bạn trong độ tuổi 15-30 có thể tham gia cuộc thi viết "Ước mơ của tôi" do VnExpress.net, iOne.net và Trung tâm đào tạo mỹ thuật đa phương tiện FPT-Arena phối hợp tổ chức. Trong bài thi, bạn có thể kể về những ước mơ lớn lao như trở thành người nổi tiếng hoặc bình dị như đỗ đại học, có được nghề nghiệp đúng sở thích, được khám phá danh lam thắng cảnh... Bạn cũng có thể viết về hành trình để biến ước mơ thành hiện thực, quyết tâm thay đổi cuộc sống chính mình. Bài viết dài không quá 2.000 từ. Một người có thể gửi nhiều bài dự thi. |